Lòng yêu nước – Kinhtexahoi.net https://kinhtexahoi.net Trang tin tức giải trí Sao Việt Thu, 21 Aug 2025 10:44:27 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 https://cloud.linh.pro/media/2025/08/kinhtexahoi.svg Lòng yêu nước – Kinhtexahoi.net https://kinhtexahoi.net 32 32 Phú Thọ: Đoàn thanh niên phục chế ảnh liệt sĩ, tình cảm gia đình vỡ òa https://kinhtexahoi.net/phu-tho-doan-thanh-nien-phuc-che-anh-liet-si-tinh-cam-gia-dinh-vo-oa/ Thu, 21 Aug 2025 10:44:23 +0000 https://kinhtexahoi.net/phu-tho-doan-thanh-nien-phuc-che-anh-liet-si-tinh-cam-gia-dinh-vo-oa/

Trong những ngày tháng 7, các cán bộ, đoàn viên thanh niên (ĐVTN) xã Sơn Đông đã thực hiện một hoạt động ý nghĩa khi đến thăm và trò chuyện với những người mẹ, người cha, và thân nhân của các gia đình liệt sĩ trên địa bàn xã. Đây là một hành động thiết thực nhằm tri ân và ghi nhớ những hy sinh của các anh hùng liệt sĩ.

Gia đình liệt sĩ Nguyễn Văn Chước, xã Hải Lựu đón nhận bức chân dung đã được Đoàn thanh niên xã phục dựng.
Gia đình liệt sĩ Nguyễn Văn Chước, xã Hải Lựu đón nhận bức chân dung đã được Đoàn thanh niên xã phục dựng.

Một trong những điểm đến của đoàn là căn nhà nhỏ ở thôn Hương Ngãi, nơi cụ bà Triệu Thị Trinh đang lưu giữ bức ảnh rõ nét của người con trai, liệt sĩ Triệu Quốc Bình. Liệt sĩ Triệu Quốc Bình sinh năm 1946 và hy sinh tại mặt trận phía nam vào năm 1967. Bức hình này là một trong những kỷ niệm quý giá mà gia đình còn lưu giữ.

Tỉnh đoàn Phú Thọ và CLB Sinh viên đồng hương Phú Thọ Đại học Ngoại thương tổ chức trao tặng các bức chân dung liệt sĩ đã được phục dựng.
Tỉnh đoàn Phú Thọ và CLB Sinh viên đồng hương Phú Thọ Đại học Ngoại thương tổ chức trao tặng các bức chân dung liệt sĩ đã được phục dựng.

Tương tự, tại xã Hải Lựu, bức hình duy nhất của liệt sĩ Nguyễn Văn Chước đã được gia đình phục chế một lần. Tuy nhiên, do thời gian và công nghệ thời điểm phục chế thấp, nên chất lượng ảnh đã không còn rõ nét sau nhiều năm tháng.

Trước khi triển khai chương trình phục hồi ảnh liệt sĩ, Tỉnh Đoàn đã chỉ đạo các cơ sở đoàn khảo sát thực tế tại địa phương. Qua đó, họ nắm được tình hình có những liệt sĩ ra đi và để lại tấm hình cho gia đình, nhưng có người chỉ là tấm ảnh vẽ chì chân dung từ người thân miêu tả lại. Thời gian trôi qua, những tấm hình kỷ niệm, những di ảnh thờ cũng đã phai mờ và hư hỏng theo năm tháng, khiến cho hình ảnh của các liệt sĩ dần mất đi.

Với lòng tri ân các liệt sĩ của thế hệ trẻ, mong muốn được phục hồi tấm ảnh mà các anh hùng liệt sĩ để lại, Đoàn thanh niên các xã, phường đã phối hợp cùng cấp ủy chi bộ, chi đoàn các khu dân cư và xin phép các gia đình thực hiện chương trình này. Chương trình được thực hiện chủ yếu từ nguồn xã hội và đã được nhiều đơn vị, tổ chức đồng hành.

Các bức ảnh được phục dựng bằng công nghệ trí tuệ nhân tạo (AI), với sự hỗ trợ kỹ thuật, dựa trên những bức ảnh cũ và thông tin từ gia đình cung cấp. Qua công nghệ hiện đại, hình ảnh các liệt sĩ được tái hiện một cách sống động và chân thực, giúp người thân có cơ hội nhìn lại gương mặt thân yêu sau nhiều năm tháng chỉ còn trong ký ức.

Thông qua hoạt động này, thế hệ trẻ thể hiện lòng biết ơn và tôn vinh những cống hiến, hy sinh của các anh hùng liệt sĩ. Đây không chỉ là một nghĩa cử cao đẹp mà còn là cách để tiếp tục giữ gìn và phát huy truyền thống yêu nước, đạo lý “Uống nước nhớ nguồn” của dân tộc Việt Nam.

]]>
Hàng triệu người dân Việt Nam cùng đi bộ vì mục tiêu Net Zero https://kinhtexahoi.net/hang-trieu-nguoi-dan-viet-nam-cung-di-bo-vi-muc-tieu-net-zero/ Sat, 16 Aug 2025 23:43:30 +0000 https://kinhtexahoi.net/hang-trieu-nguoi-dan-viet-nam-cung-di-bo-vi-muc-tieu-net-zero/

Nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9, Báo Nhân Dân cùng Bộ Công an đã phát động chương trình đi bộ toàn quốc với tên gọi ‘Cùng Việt Nam tiến bước’. Chương trình này nhắm tới việc huy động sức mạnh tập thể của hàng triệu người dân trên khắp mọi miền Tổ quốc, cùng tham gia đi bộ và đóng góp vào hành trình ‘1 tỷ bước chân tiến vào kỷ nguyên mới’. Qua đó, người dân thể hiện lòng yêu nước, giảm thiểu khí thải carbon và hướng tới mục tiêu Net Zero của quốc gia.

Từ ngày 25/7 đến 16/8/2025, người dân cả nước có thể đăng ký trực tuyến và đi bộ mỗi ngày. Vào thời gian từ 6 giờ đến 7 giờ 30 phút ngày 16/8/2025, tại 34 tỉnh, thành phố với 3.321 xã, phường, đặc khu hành chính, người dân sẽ đồng loạt khoác lên mình áo đỏ sao vàng, hát Quốc ca và cùng tiến bước vì một Việt Nam đoàn kết, mạnh mẽ và bền vững. Đây là lần đầu tiên, một sự kiện đi bộ được tổ chức ở quy mô toàn quốc trong cùng một ngày, ở cùng một thời điểm.

Chương trình được kỳ vọng sẽ góp phần lan tỏa niềm tin, niềm tự hào, thiết thực chào mừng kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám, Quốc khánh 2/9 và Ngày truyền thống Công an nhân dân Việt Nam. Sự tham gia đồng loạt của 34 tỉnh, thành phố, chương trình trở thành nhịp cầu kết nối từ Trung ương đến địa phương, từ thành thị đến nông thôn. Mỗi địa phương cùng góp một phần sức mạnh để làm nên một Việt Nam gắn kết, đồng lòng, cùng tiến bước vào tương lai.

Bên cạnh đó, chương trình cũng hướng tới xây dựng thói quen đi bộ – cách thức thiết thực để cộng đồng cùng nhau giảm phát thải CO2, cụ thể hóa cam kết phát thải ròng bằng ‘0’ vào năm 2050 theo tinh thần COP26 – vì một Việt Nam phát triển bền vững.

]]>
Thế hệ hôm nay viết tiếp câu chuyện hòa bình ở Côn Đảo https://kinhtexahoi.net/the-he-hom-nay-viet-tiep-cau-chuyen-hoa-binh-o-con-dao/ Wed, 13 Aug 2025 09:27:45 +0000 https://kinhtexahoi.net/the-he-hom-nay-viet-tiep-cau-chuyen-hoa-binh-o-con-dao/

Côn Đảo – Một Địa Danh Lịch Sử Thiêng Liêng

Là một nhà báo, tôi đã có cơ hội đến thăm nhiều địa danh lịch sử, nhưng Côn Đảo vẫn luôn là một nơi đặc biệt. Không cần đến lời giới thiệu hay sắc màu tô điểm, Côn Đảo tự nó đã mang một vẻ linh thiêng và sức mạnh biểu tượng. Chỉ cần một bước chân đặt xuống, một làn gió biển mặn mòi thoảng qua, là lòng tôi đã trùng xuống, tim nhói lên một niềm kính phục và biết ơn vô hạn.

Côn Đảo là nơi mà từng tấc đất, từng nắm cát, từng con sóng cũng mang trong mình một câu chuyện bi hùng về lòng yêu nước, sự hy sinh và niềm tin son sắt vào ngày mai hòa bình. Ngày 26/7, tôi có cơ hội đặt chân lên đặc khu thiêng liêng này để tham dự Lễ tri ân các anh hùng, liệt sĩ tại Côn Đảo. Cùng hàng trăm đại biểu, người dân, cựu chiến binh và những người con xa xứ trở về, chúng tôi đã dâng nén hương thành kính tại Nghĩa trang Hàng Keo, Nghĩa trang Hàng Dương, những nơi được xem là “bàn thờ Tổ quốc” giữa biển khơi.

Khó có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đứng lặng lẽ nghiêng mình trước những ngôi mộ – phần lớn là chưa biết tên – những người con ưu tú của đất mẹ đã ngã xuống trong bóng tối của ngục tù, trong nỗi đau không tên, để góp phần cho ánh sáng tự do được thắp lên cho hôm nay. Những nén nhang, ngọn nến bập bùng trong gió như là hơi thở của quá khứ vọng về, nhắc nhở chúng ta rằng, để có được những ngày bình yên này, máu xương đã từng đổ xuống biết bao nhiêu.

Khi ánh chiều buông xuống, tôi cảm nhận như đất trời lặng im để lắng nghe lời tri ân, để chứng kiến sự tiếp nối thiêng liêng giữa các thế hệ. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống không chỉ là của nỗi đau, mà còn là của lòng biết ơn và niềm tự hào vô hạn. Bởi vì trong nơi tưởng như là chốn tận cùng ấy, lại chính là điểm khởi đầu của những điều cao cả nhất – tình yêu đất nước, lòng hy sinh vô điều kiện, và khát vọng độc lập, tự do.

Đêm xuống, tôi tham dự chương trình nghệ thuật “Côn Đảo – Bản hùng ca bất tử” – một khúc tráng ca không chỉ kể về quá khứ mà còn lay động trái tim từng người bằng sức mạnh của nghệ thuật, của âm nhạc, của những ký ức chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm thức dân tộc. Dưới vòm trời đầy sao, tiếng nhạc vang lên như tiếng vọng của những linh hồn anh hùng đang trở về.

Tôi đặc biệt xúc động với ca khúc “Viết tiếp câu chuyện hòa bình”, một bài hát không quá ồn ào, nhưng từng câu từng chữ lại đào sâu vào ký ức, gọi dậy bao hình ảnh hào hùng: “Cha ông ta ngày xưa ngã xuống, để cho đời ta ngày sau đổi lấy hòa bình. Giữa khói binh ai cũng nguyện lòng hy sinh… Để cho đất nước yên vui từ đó. Để cho đỏ thắm màu cờ tự do. Để những tiếng cười vang khắp nơi từ ngày chiến thắng”.

Tôi đã nghe nhiều bản hùng ca về chiến tranh, về sự hy sinh và hòa bình. Nhưng lần này, giữa không gian thiêng liêng Côn Đảo, nơi hàng vạn chiến sĩ cách mạng từng bị giam cầm, tra tấn và hy sinh, những câu hát ấy bỗng mang một chiều sâu đặc biệt. Đó không còn là ca từ – mà là lời nhắn gửi từ quá khứ, là nhịp đập của lịch sử vọng về hiện tại.

Côn Đảo không chỉ là một địa danh. Côn Đảo là ký ức, là biểu tượng, là chứng nhân. Côn Đảo là nơi lưu giữ những nỗi đau tận cùng nhưng cũng là nơi phát ra ánh sáng rực rỡ nhất của tinh thần bất khuất, nơi “tử vì sinh, mất vì còn, chịu đựng để chiến thắng”.

Tôi xúc động khi nghĩ về những người tù không án – những người dám đứng lên vì lý tưởng cao cả dù biết rằng con đường phía trước là bóng tối nhà tù, là roi vọt, là đòn tra tấn, và có thể là cái chết không tên, không tuổi. Tôi nghĩ về những nữ chiến sĩ kiên cường nơi “chuồng cọp” Côn Đảo, nơi họ vẫn giữ trọn khí tiết, vẫn hát giữa đau thương, vẫn tin vào ngày mai.

Và tôi cũng nghĩ đến những người trẻ hôm nay – thế hệ sinh ra trong hòa bình, lớn lên trong nhịp sống sôi động và tự do. Liệu chúng ta đã hiểu hết giá trị của hòa bình, của độc lập? Liệu chúng ta có đang viết tiếp câu chuyện của cha ông bằng hành động thiết thực, bằng ý chí vươn lên, bằng khát vọng xây dựng đất nước hùng cường?

Đi giữa đêm Côn Đảo, tôi thấy những ngọn nến nhỏ được đặt trước mỗi phần mộ. Ánh nến lung linh soi rọi khuôn mặt trầm ngâm của những người đến viếng. Mỗi ngọn nến như là một lời hứa âm thầm – rằng chúng tôi sẽ không quên, sẽ sống xứng đáng, sẽ tiếp tục hành trình mà các anh, các chị đã khởi đầu bằng máu và nước mắt.

Nơi đây, thời gian dường như ngưng đọng. Sự ồn ào của thế giới hiện đại bị để lại phía sau cánh cổng nghĩa trang. Ở đây, chỉ có tiếng gió biển thổi qua rừng dương, tiếng lá cây xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn bất tử. Ở đây, tôi cảm thấy sự gần gũi với lịch sử hơn bao giờ hết – không phải qua sách vở, mà qua chính từng bước chân, từng nhịp tim, từng giọt nước mắt lặng lẽ.

Tôi xúc động đặc biệt khi được trò chuyện với một nữ cựu tù chính trị năm xưa, nay đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn giữ nét cương nghị của một thời không khuất phục. Cô kể lại những ngày tháng bị biệt giam trong phòng tối, chỉ có tiếng rít của roi điện và tiếng gió biển rít qua song sắt làm bạn. Cô kể, bằng giọng đều đều, không một lời oán trách, rằng những người con gái tuổi đôi mươi năm ấy đã cắn răng chịu đựng mọi cực hình chỉ để giữ lại một điều: lòng tin. “Chúng tôi không sợ chết, chỉ sợ Tổ quốc không độc lập” cô nói, mắt nhìn xa xăm về phía Nghĩa trang Hàng Dương.

Tôi lặng đi. Trong đôi mắt già nua ấy không chỉ là nỗi đau, mà là ánh sáng của tự do. Sự kiên cường của những người phụ nữ như cô không chỉ là biểu tượng, mà là minh chứng sống cho sức mạnh tinh thần Việt Nam. Tôi nghĩ, nếu ai đó hỏi đâu là sức mạnh mềm lớn nhất của dân tộc ta, thì chính là những con người như cô – những người đã biến đau thương thành khí phách, và biến tù ngục thành biểu tượng bất khuất.

Nghe cô nói, tôi nghĩ rằng thế hệ hôm nay có một trách nhiệm thiêng liêng: ghi nhớ và tri ân. Tri ân không chỉ là những bông hoa, nén hương vào mỗi dịp 27/7, mà còn là sự nỗ lực không ngừng trong hiện tại – xây dựng một đất nước giàu mạnh, một xã hội công bằng, một tương lai đáng sống cho mọi người dân.

Tôi tin rằng, chính từ những nơi như Côn Đảo – nơi thử thách con người đến tận cùng – đã sinh ra những giá trị vĩnh cửu. Ở đây, tôi không chỉ thấy cái chết, mà thấy sự sống vĩnh hằng của lòng yêu nước. Tôi không chỉ thấy ngục tù, mà thấy niềm tin mãnh liệt vào một ngày mai.

]]>